Một người con gái anh thương năm 17 tuổi
Giờ em ở đâu nay đã xa anh thật rồi
Nhìn ảnh kỉ yếu anh thấy một chút bồi hồi
Nhẹ nhàng thời gian trôi em cũng quên anh thật rồi
Và rồi hôm nay anh thấy em gửi thiệp mời
Ngày em cưới nước mắt của anh cũng tuôn rơi
Tình yêu đơn phương
Thương em nhưng em đi xa mãi
Gió lung lay cuốn lấy em thật rồi
Thích em nhưng không dám nói 1 lời
Như ánh mặt trời đi rồi về khác lối
Vô tình thôi mà sao để lại nhiều rắc rối
Vài dòng tin nhắn, anh viết sẵn, mong em có thể đọc được
Em bây giờ có ổn không, cuộc sống tốt hay lận đận
Anh gửi trao đi hết yêu thương rồi ngày em đi tim vỡ đôi
Anh sẽ mãi ở trong đấy đống kỉ niệm thật tuyệt vời
Và giờ đây trong lễ cưới em tay trong tay với anh ta
Đôi ta chia thành 2 ngả và em đi xa thật xaaaaaa
Anh không muốn em đi xa mãiiiii
Anh trở về nhà lúc nửa đêm
Trằn trọc với những kỉ niệm trong quá khứ
Rồi tự dằn vặt bản thân mình tại sao ngày ấy mình không thổ lộ chứ
Góc sân trường với những tán cây
Em chính là cô bé ngày ấy
Người con gái anh thầm thương trộm nhớ giờ đây đang tay trong tay với người khác
Rồi
Liệu em có còn nhớ những lúc hai ta đạp xe dạo quanh phố Hà Nội
Tán lá cây con đường Phan Đình Phùng mỗi khi đi qua anh luôn thấy bồi hồi
Chỉ mong có thể được nắm tay em nhắm mắt cảm nhận vị ngọt của đôi môi
Nhưng có lẽ...điều ước đó chẳng mong còn là sự thật nữa rồi