[ Featuring Lê Quốc Dương ]
Trăng kia có tìm được em về không
Gối đầu lệ tuông mà trông
Gian nan chỉ cần hai ta, lặng nhìn trời hoa trước nhà
Nhưng sao nét buồn vương trên hàng mi
Để người ra đi biệt li
Em ơi chẳng màng gì đâu, mình cạnh nhau như lúc đầu
Đã bao nhiêu lần vỡ tan ngày mừa rơi, nhớ vạn trùng khơi
Giờ người ở đâu em hỡi
Ngày hoá chia xa trần gian ai thấu, chẳng biết sẽ lỡ làng
Hẹn cố giang ta chung bước, cớ sao đời phũ phàng
Vội khắc tên em vào trang ký ức, nhân duyên nay đứt đoạn
Ướt hai hàng mi một lần này tiễn đưa em về mây
Trách ai trách sao em đi rồi
Trách thân trách sao chẳng bến đợi
Mắt còn vấn vương màu hoa tóc
Nhớ thương nhớ em như thế mà
Tháng ba nắng qua trên mái nhà
Bóng em có còn về lại không
Trời cao, thấu nổi lòng tơ vương?
Thân anh cơ hàn, duyên tình sao mơ tưởng
Đau Ngày tiễn bước, khuất lối theo mây mờ
Ta còn lại 1 căn nhà lá, mình anh nơi đây chờ
Thương người luôn phải chịu cay đắng, đời em như cánh hoa hồng phai
Em thản nhiên, nở nụ cười, hoá kiếp bồng lai
Một một mái tranh nghèo, hai quả tim vàng như anh từng ước
Hoá kiếp đau thương ,em đã đi mất, là điều anh không thể lường trước
Biết không em ngày mai sương thấm trên cành
Lá diêu bông tặng em, phải nói thôi đành
Lòng cô liu thả đoạn tình theo cánh diều
Gió mang em về nơi không có duyên trời
Phải không em từ nay xa cách muôn đời
Chẳng còn đâu tháng ngày bên nhau phai dấu
Ngày hoá chia xa trần gian ai thấu, chẳng biết sẽ lỡ làng
Hẹn cố giang ta chung bước, cớ sao đời phũ phàng
Vội khắc tên em vào trang ký ức, nhân duyên nay đứt đoạn
Ướt hai hàng mi một lần này tiễn đưa em về mây
Duyên mình lỡ, nhưng kỉ niệm, hoài không phai
Thương, thân em chịu khổ,sao dòng đời đầy chông gai
Là em đi vấn vương, thoảng mùi tóc thiên hương
Suy cho cùng là long đau nhói, nhưng vẫn tự nhủ phải kiên cường
Ánh trăng trên cao, mặn nòng còn da diết
Ân tình ngày xưa, giờ đây còn tha thiết
Phận là con gái, 3 chìm 7 nổi nên anh biết
Nguyện một lòng anh khăc ghi, dù một đời hay muôn kiếp