Giờ chắc sẽ không còn ai hỏi han em sớm trưa
Chắc sẽ không còn ai đón đưa em mỗi ngày
Chắc sẽ không còn ai mỗi khi buồn
Lắng nghe em chuyện trò
Mà em giờ chắc cũng chẳng buồn nữa đâu
Chắc cũng không cần ai (hah) gọi em mỗi sớm mai
Chắc cũng không cần ai (hah) chúc em (hah) mỗi đêm dài
Chắc cũng không cần ai biết dỗ dành
Biết sao em nói hết buồn
Vì nỗi buồn lớn nhất trong đời
Đã bỏ em đi
Và giờ đây em chẳng muốn (hah) ai xung quanh em nói về anh
Vì đã quá (hah) khó khăn để em quên đi một người
Thật sự là nghĩ đến anh em cũng không dám dù chỉ giây phút thôi
Và em cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa
Dù em cố gắng mang trên môi những nụ cười (hah) bình yên
Mà giọt nước mắt giấu đi trong tim (trong tim) cũng đành phải vỡ oà (vỡ òa)
Và giờ em khóc chẳng ai quan tâm dỗ dành chỉ mình em thôi
Vì nỗi buồn lớn nhất đời em
Đã bỏ em đi
Chắc sẽ không cần ai (hah) gọi em (hah) mỗi sớm mai (hah)
Chắc cũng không cần ai chúc em mỗi đêm dài
Chắc cũng không cần ai biết dỗ dành (ai biết dỗ dành)
Biết sao em nói hết buồn
Vì nỗi buồn lớn nhất trong đời
Đã bỏ em đi
Và giờ em chẳng muốn (hah) ai xung quanh em nói về anh
Vì đã quá khó (hah) khăn để em quên đi một người
Thật sự là nghĩ đến anh em cũng không dám dù chỉ giây phút thôi
Và em cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa
Dù rằng em cố gắng mang trên môi những nụ cười bình (hah) yên
Mà giọt nước mắt giấu đi trong tim cũng đành phải vỡ oà
Và giờ em khóc chẳng ai quan tâm dỗ dành chỉ mình em thôi
Vì nỗi buồn lớn nhất đời em
Giờ em chẳng muốn ai xung quanh em nói về anh
Vì đã quá khó khăn để em quên đi một người
Thật sự là nghĩ đến anh em cũng không dám dù chỉ giây phút thôi
Và em cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa
Dù em cố gắng mang trên môi những nụ cười bình yên
Mà giọt nước mắt giấu đi trong tim cũng đành phải vỡ oà
Và giờ em khóc chẳng ai quan tâm dỗ dành chỉ mình em thôi
Vì nỗi buồn lớn nhất đời em
Đã bỏ em đi