Chiếc nón lá che ngang hai đứa: khô
Tấm áo trắng thôi không bay nữa, hồi ức về em còn, hình bóng của em còn
Hằng đêm nuốt lấy bóng trăng giữa sương mù
Phút chốc thấy ta giống như nhẹ bớt ngày u hoài, cay đắng và điên dại
Hồn ta mong lướt ánh sáng trong cõi mơ về phía em, khi thuyền đến nơi nàng có trông thấy ta?
Kêu van thiết tha, em vẫn cứ xa chốn lạ ta thấy mình: vật vờ như hồn ma!
Thương ai nhớ ai em là nỗi đau nhưng êm dịu
Ta là nắng chiều sắp thành bóng đêm chẳng còn người trông theo, chẳng còn gì bám víu
Cô đơn, tủi hờn đang giày xéo nơi xác thân tàn
Sao nàng im lặng, ôi lạnh lẽo ta đi tìm bụi sao băng, ta thành kẻ buôn trăng
Lúc mới biết yêu cô thôn nữ chưa nên lời!
Lãng khách luyến lưu nhưng mắc cỡ do đó mà trong lòng vương vấn làn hương nồng
Và vầng trăng đi theo ta từ khi ấy buông tơ thành mắt môi nàng
Cho đêm cô quạnh ôm lấy thi nhân thổn thức và bẽ bàng
Người xuống vội đò ngang...
Hồn ta mong lướt ánh sáng trong cõi mơ về phía em nhưng thuyền đứng im nơi trái tim chính ta
Kêu van thiết tha em vẫn cứ xa chốn lạ ta thấy mình: Vật vờ như hồn ma!